Sáng nay mở Facebook mình đọc được post của một cô bạn ĐH thông báo chuyện gia đình hai vợ chồng hai em bé chuẩn bị chuyển vào rừng sống.
Suy nghĩ đầu tiên của mình là wow, hâm mộ quá.
Không phải hâm mộ vì hai bạn ấy dám từ bỏ thành thị đi về với thiên nhiên, mà là bởi sự dũng cảm biến ước mơ thành hành động.
Mỗi lần xem video mới của Lý Tử Thất, mình vẫn hay đùa với chồng rằng hay mình về quê nuôi cá trồng rau, hoặc một kịch bản khác ở tuổi xế chiều mua một mảnh đồi hàng ngày mang ghế xếp ra ngồi gác chân ngắm chim bay gió thổi.
Mặc dù nhắc lại rất nhiều lần với nhau nhưng mình biết những câu chuyện ấy có lẽ với hai đứa cũng chỉ như một ước mơ xa vời. Nhãn tiền trước mắt của bọn mình là những lo toan thành thị và đại trà hơn, làm lụng kiếm tiền, tích luỹ tài sản, mua nhà mua xe, cho con học trường tốt, đi du lịch thế giới v.v… câu chuyện nuôi cá trồng rau có lẽ sẽ luôn là một trong những điều cuối cùng trong danh sách.
30 tuổi mình ít sợ bị phán xét khi thể hiện bản thân nhiều hơn trên mxh. Nếu như trước kia mình viết miệt mài 7-8 năm không nghỉ ở đôi ba địa chỉ blog mà chỉ một mình mình đọc thì nay cứ thưa thớt dần, từ viết mỗi tuần thành viết mỗi tháng, rồi mỗi năm chỉ đôi ba dòng chữ. Tự nhiên sáng nay giật mình nghĩ lại về ước mơ của bản thân, mình có đang đi nhanh quá mà quên mất rằng bên trong mình cũng có một ước mơ bé nhỏ cần nuôi nấng chăm sóc chắt chiu để nó đâm chồi lớn dần dần mỗi ngày không nhỉ?
Từ giờ quyết tâm sẽ viết lại nhiều hơn để mỗi ngày tháng trôi qua cuộc đời được ghi lại, biết đâu lại có động lực để làm thêm nhiều điều ý nghĩa.